Femmes et guerres

Đừng đốt [2009]

Một bệnh xá bị bỏ quên trong rừng. Lệnh sơ tán khẩn cấp đã khiến bác sĩ và thương binh phải di chuyển hết. Bác sĩ Thùy cùng hai y tá được phân công ở lại trông nom những thương binh quá nặng. Ðồng đội ra đi với lời hẹn ba ngày sau quay lại đón.

Nhưng họ chờ đã ba ngày, sáu ngày, chín ngày. Họ bị bỏ quên trên đầu là máy bay, bom đạn và những trận mưa rừng nhiệt đới, xung quanh đầy biệt kích. Những đêm đêm ngọn đèn dầu tự tạo vẫn sáng. Cô bác sĩ trẻ người Hà Nội ngồi nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ người yêu, cô viết lại những trận bom và những nỗi đau cô phải chứng kiến.

Và ngày đêm cô mơ thấy hòa bình, hòa bình chấp chới trên vành nón nữ sinh, quay tròn quanh bánh xe đạp, đậm đà trong mùi bún chả mẹ cô quạt để ăn mừng sinh nhật cô, ngây ngất trong vòng quay của điệu valse mà cô ôm em gái để dạy nhảy...

Source : Movie Zing http://movie.zing.vn/Movie/dung-dot...

Phim ‘Đừng đốt’ sáng tinh thần Đặng Thùy Trâm : http://vnex­press.net/gl/van-hoa/200...

Đừng Đốt (« Ne brûle pas » en fran­çais) est un film réa­lisé en 2009 par Dang Nhat Minh à qui l’on doit déjà La saison des goya­ves. Avec Minh Huong, Matthews Korchs, Dao Thi Duyen et Michael Jurmus.

Au prin­temps 2005, une dame âgée vivant à Hanoï reçoit un jour­nal intime. Le jour­nal porte les notes d’une jeune femme méde­cin qui tra­vaillait dans un hôpi­tal du front de libé­ra­tion natio­nale pen­dant deux ans à partir de 1968 jusqu’à sa mort. Le jour­nal a été décou­vert par un offi­cier mili­taire amé­ri­cain, qui le garda pen­dant 35 ans. Le jour­nal a ensuite été publié au Vietnam et a fait sen­sa­tion. Le film raconte don l’his­toire de la doc­to­resse Dang Thuy Tram morte en ser­vice pen­dant la guerre dans la pro­vince de Quang Ngai au centre du Vietnam et le par­cours de son jour­nal pen­dant 35 ans.

Đừng Đốt a rem­porté le prix du Lotus d’or du Festival du cinéma viet­na­mien, le Cerf-volant d’or de l’Association des cinéas­tes viet­na­miens et le Prix du public du Festival de Fukuoka .

Le film a été dif­fusé en VOST en pré­sence du réa­li­sa­teur des acteurs dans plu­sieurs cen­tres cultu­rels du Vietnam en France au mois de mai 2010 mais il n’y a pas eu de dif­fu­sion natio­nale au cinéma.

Source : Vietnam Guide http://www.viet­nam­guide.fr/d%E1%BB%...

Bande annonce (en viet­na­mien) : http://www.you­tube.com/watch?v=uHnt... Bande annonce (en anglais) : http://www.you­tube.com/watch?v=kURQ...

Journey from the Fall (Vượt Sóng) [2007]

Inspired by the true sto­ries of Vietnamese refu­gees who fled their land after the fall of Saigon—and those who were forced to stay behind, Journey From The Fall fol­lows one family’s strug­gle for free­dom.

April 30, 1975 marked the end of Vietnam’s two-decade-old civil war and the start of the exodus of hun­dreds of thou­sands of refu­gees. Despite his alle­giance to the top­pled South Vietnamese govern­ment, Long Nguyen (as Long Nguyen) deci­des to remain in Vietnam. Imprisoned in a Communist re-edu­ca­tion camp, he urges his family to make the escape by boat without him. His wife Mai (Diem Lien), son Lai (Nguyen Thai Nguyen) and mother Ba Noi (Kieu Chinh) then embark on the arduous ocean voyage in the hope of rea­ching the U.S. and free­dom.

Back in Vietnam, Long suf­fers years of soli­tary confi­ne­ment and hard labor, and finally des­pairs that his family has peri­shed. But news of their suc­cess­ful reset­tle­ment in America ins­pi­res him to make one last des­pe­rate attempt to join them.

Official web­site : http://www.jour­ney­from­the­fall.com/h...

Review : Kim Voynar http://blog.movie­fone.com/2007/03/2...

Ngã ba Đồng Lộc [1997]

Ngã ba Ðồng Lộc là một địa danh nhưng đã từ lâu Ðồng Lộc không còn là một tên riêng nữa. Ðồng Lộc đã thành mảnh đất thiêng liêng, thành biểu tượng của chủ nghĩa anh hùng trong cuộc chiến đấu chống chiến tranh phá hoại khốc liệt của quân và dân ta.

Nơi ấy, mười cô gái thanh niên xung phong đã anh dũng hy sinh khi tuổi mới vừa trọn đôi mươi, mười chín... Ngã ba Ðồng Lộc là một khúc tráng ca mang âm hưởng hào hùng và giầu chất thơ, trung thực với sự thật lịch sử, phản ánh một cách sinh động thế giới nội tâm với lòng khao khát yêu đời và tha thiết niềm tin vào ngày chiến thắng của các cô gái thanh niên xung phong, dù trong tình huống ngặt nghèo của đạn bom hay trong những khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi.

Năm 1997, hãng phim truyện Việt Nam đã phát hành phim Ngã ba Đồng Lộc của đạo diễn Lưu Trọng Ninh, với diễn xuất của Thúy Hường, Hương Dung, Ngọc Dung, Yến Vy, Xuân Bắc, kịch bản của Nguyễn Quang Vinh.

Source : http://vi.wiki­pe­dia.org/wiki/Ng%C3%...

Heaven and Earth / Entre ciel et terre [1993]

A Film Review by James Berardinelli

With Heaven and Earth, Oliver Stone has com­ple­ted his so-called « Vietnam Trilogy » - three films that exa­mine dif­fe­rent aspects of the war that, to this point, has pro­vi­ded the cen­ter­piece of Stone’s film­ma­king career.

The story begins in the vil­lage of Ky La in cen­tral Vietnam during the 1950s, where Phung Le Ly (Hiep Thi Le) is a pea­sant girl ten­ding the rice pad­dies with her mother (Joan Chen), while being lec­tu­red on various aspects of life by her father (Haing Ngor). As Le Ly grows, she and her vil­lage are put through diverse tor­ments as they become caught bet­ween American-backed South Vietnamese govern­ment troops and the Viet Cong. Le Ly is tor­tu­red by one side and raped by the other before lea­ving Ky La for Saigon and a life as a pros­ti­tute. There she meets Sgt. Steve Butler (Tommy Lee Jones), a lonely and kindly American GI who’s loo­king for someone to settle down with. The pair marry and leave Vietnam for San Diego.

Heaven and Earth has the epic scope one would expect from a film of this magni­tude, but it lacks much of the nar­ra­tive strength of Stone’s first two Vietnamese tales. This film pos­ses­ses only fla­shes of the power of Platoon and Born on the Fourth of July. It is a solid motion pic­ture, and its story is cer­tainly worth com­mit­ting to film, but Heaven and Earth is no mas­ter­piece.

The stron­gest seg­ment of the movie is its first half, which takes place in Vietnam. The pace is less fren­zied, and events are better-moti­va­ted and more clearly-connec­ted. Watching the hel­pless vic­ti­mi­za­tion of Le Ly (sym­bo­li­cally repre­sen­ting her coun­try) is an emo­tio­nally-drai­ning expe­rience, but it illus­tra­tes one of Stone’s favo­rite themes - that in war, there are no win­ners, and the inno­cent always suffer the worst. The Viet Cong and South Vietnamese govern­ment both engage in innu­me­ra­ble hor­ri­fying acts. There is a tor­ture scene invol­ving honey, ants, and snakes that is more dis­tur­bing to watch than some of the bloo­diest sequen­ces.

Once Steve Butler enters the film, the nar­ra­tive direc­tion begins to waver. His sket­chily-deve­lo­ped romance with Le Ly hap­pens too qui­ckly. Large por­tions of Le Ly’s adap­ta­tion to life in California are glos­sed over in favor of an unne­ces­sa­rily-long epi­lo­gue. These miss­teps, while not fatal, are noti­cea­ble.

Several inter­lo­cking themes are exa­mi­ned. The first, and most obvious, deals with the paral­lel suf­fe­rings of Le Ly and Butler. Her words, « Different skin, same suf­fe­ring, » elu­ci­date a point that Stone’s tri­logy has repea­tedly retur­ned to. The pro­ta­go­nists in these films are always those whose souls pay a ter­ri­ble price in ser­vice to vio­lence. As Le Ly is bru­ta­li­zed by the war, so too is her coun­try, and the hea­ling pro­cess is no easier on the land than on the people. « Rebuilding after a war is like star­ting a family by being raped, » says Le Ly’s bro­ther.

Oliver Stone’s direc­to­rial flair is in full evi­dence here, with a number of memo­ra­ble camera shots, per­haps the most impres­sive of which occurs during the first lan­ding in Ky La of a South Vietnamese govern­ment heli­cop­ter. The use of fla­sh­backs, whe­ther in black-and-white or color, is over­done, as are the voi­ceo­vers, which at times fall into the trap of tel­ling the audience things that would have been better off shown.

The choice of new­co­mer Hiep Thi Le as Le Ly may become a source of debate. She is ade­quate, but not peer­less, and the limits of her acting abi­lity are high­ligh­ted in seve­ral emo­tio­nally-char­ged scenes oppo­site Haing Ngor and Tommy Lee Jones, both of whom give cre­di­ble, wren­ching per­for­man­ces.

Those who dis­li­ked Stone’s pre­vious entries of the tri­logy will find little to cele­brate in Heaven and Earth. Although the wea­kest of the films, it is easily reco­gni­za­ble as the direc­tor’s work by its sty­lis­tic, the­ma­tic, and nar­ra­tive content. The story itself is ambi­tious, and only par­tially-rea­li­zed, but what there is on screen is potent enough to war­rant a vie­wing for those who admire the film maker and aren’t dis­sua­ded by grim sub­jects.

© 1993 James Berardinelli : http://www.reel­views.net/movies/h/h...

Other Review : http://film­connois­seur.blog­spot.com...

Bao giờ cho đến tháng Mười [1984]

Bao giờ cho đến tháng Mười là một bộ phim tâm lý của đạo diễn Đặng Nhật Minh, ra mắt lần đầu năm 1984.

Lấy nhân vật chính là người phụ nữ, đạo diễn Đặng Nhật Minh đã góp phần làm tăng vẻ đẹp thầm kín cao cả trong tâm hồn người phụ nữ Việt Nam. Bao giờ cho đến tháng mười là một bộ phim mang nhiều bản sắc dân tộc, một bộ phim thành công của điện ảnh Việt Nam những năm đầu thập niên 1980.

Trở về nhà sau chuyến đi thăm chồng ở biên giới Tây Nam, Duyên mang trong mình nỗi đau khôn tả : biết tin chồng chị đã hi sinh. Trên thuyền trở về, chị đã bị ngã xuống sông và được thầy giáo Khang cứu sống. Duyên giấu chuyện chồng hi sinh với mọi người trong gia đình đặc biệt là đối với người cha già đang có bệnh nặng. Để an ủi cha, Duyên nhờ Khang viết hộ những bức thư hỏi thăm gia đình như khi chồng chị còn sống. Những bức thư này đã mang lại niềm vui cho gia đình, nhưng nỗi đau thì một mình cô phải chịu đựng, nước mắt nuốt vào trong. Thế rồi, có nhiều tiếng đồn dị nghị rằng Duyên và thầy giáo Khang hai người có tư tình. Đến khi cảm thấy mình yếu, không còn sống được bao lâu, người bố chồng bảo Duyên gọi điện cho con trai về để gặp lần cuối. Đến lúc này, tin chồng mất đã không giấu được nữa...

Source : http://vi.wiki­pe­dia.org/wiki/Bao_gi...

Em bé Hà Nội [1974]

Em bé Hà Nội là một bộ phim nhựa do Hãng phim truyện Việt Nam sản xuất năm 1974 và do Hải Ninh làm đạo diễn. Bộ phim khắc họa cuộc sống Hà Nội năm 1972, khi quân đội Hoa Kỳ tiến hành Chiến dịch Linebacker II, ném bom miền Bắc Việt Nam.

Đạo diễn Hải Ninh gặp diễn viên Lan Hương lần đầu tiên khi Lan Hương mới 3, 4 tuổi. Đến năm 1972 khi ông thực hiện bộ phim này, sau khi tìm nhiều người đóng nhân vật em bé Hà Nội không được, ông nhớ lại và tìm đến nhà Lan Hương, xin phép cho cô đi đóng phim. Khi đó Lan Hương mới 12 tuổi và đây cũng là vai diễn đầu tiên của cô. Diên viên Kim Xuân trong phim vốn là diễn viên cải lương, người từng đóng bộ phim Kiếp hoa nổi tiếng vào năm 1953. Trước đó đạo diễn Hải Ninh và nhà biên kịch Hoàng Tích Chỉ cũng đã hợp tác trong bộ phim Vĩ tuyến 17 ngày và đêm.

Source : http://vi.wiki­pe­dia.org/wiki/Em_b%C...

Đất Khổ [1973]

Kịch bản dựa trên tác phẩm Đêm Nghe Tiếng Đại Bác và Giải Khăn Sô Cho Huế của nhà văn Nhã Ca. Khởi sự quay đầu thập niên 1970 và hoàn tất năm 1973 lấy bối cảnh từ 3 biến cố chính trong lịch sử chiến tranh Việt Nam : vụ Tranh Đấu Phật Giáo năm 1965 ở Huế, Việt Cộng tấn công vào Tết Mậu Thân (1968), và mùa hè Đỏ Lửa (1972), cũng gây nhiều sôi nổi và bị cấm chiếu trước 1975 ở miền Nam VN vì nội dung « phản chiến và khuynh tả. »

Cuốn phim như là bi kịch cho mỗi gia đình Việt Nam, trong cuộc chiến Quốc Gia-Cộng Sản, soi rọi những khía cạnh của cuộc chiến qua tâm cảnh của những nhân vật sống trong thời cuộc : người lính Biệt Động Quân bị lạc ra khỏi binh chủng ; một người anh đi lính quân lực Việt Nam Cộng Hòa ; người em trai nghệ sĩ đào ngũ với cái nhìn « hiện sinh ngây thơ » về cuộc chiến (nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ở lứa tuổi 30) ; bà mẹ góa chịu đựng (Bích Hợp, nghệ sĩ số 1 của sân khấu cải lương Bắc Hà di cư) ; cô chị gái, như Hòn Vọng Phu, mòn mỏi đợi ý trung nhân chưa về (Xuân Hà), và cô em út, một tee­nage sâu sắc với nhiều chất vấn và bất mãn về thời thế (Vân Quỳnh). Phim Đất Khổ cũng có sự xuất hiện của diễn viên Hoa Kỳ Jerry Liles, trong vai một người Mỹ dân sự cao lồng ngồng, bị « mồ côi » và bất lực trong bối cảnh Việt Nam, rất khác với vai trò chủ động của những nhân vật người Mỹ trong những phim ảnh Hollywood về chiến tranh Việt Nam. Đạo diễn : Hà Thúc Cần.

Filmed in 1971, the movie is set in Hue in the days before and during the Tet Offensive 1968 by Viet Cong. Its the har­ro­wing and poi­gnant story of the love of family, home­land, and culture during the Vietnam War. This Vietnamese, English-sub­tit­led film dra­ma­ti­zes the effect of the Vietnam War on a single South Vietnamese family, the inner conflict of deci­sions, ideo­logy by each member of the family.

Source : http://phim4.blog­spot.com/2011/04/x...

Đọc Thêm : HƯƠNG TRÀ, « Đất khổ - Một bản tư liệu quý » : http://tuoi­tre.vn/Van-hoa-Giai-tri/...

L’Armée des ombres [1969]

L’Armée des ombres est un film franco-ita­lien de Jean-Pierre Melville sorti sur les écrans en 1969, adapté du roman du même nom de Joseph Kessel.

France, 1942. Soupçonné de « pen­sées gaul­lis­tes », l’ingé­nieur Philippe Gerbier est incar­céré, puis trans­féré à la Gestapo, d’où il par­vient à s’évader. Il se révèle être l’un des chefs de la Résistance, des hommes et des femmes que tout sépare, sauf la néces­sité d’agir : Luc Jardie, le phi­lo­so­phe mathé­ma­ti­cien, son frère Jean-François, tête brûlée tenté par l’aven­ture - chacun igno­rant tout des acti­vi­tés de l’autre -, Mathilde, Le Masque, le Bison, et une poi­gnée d’autres ano­ny­mes… C’est un long voyage au bout de la nuit qui com­mence pour ces sol­dats de la clan­des­ti­nité, entre trans­mis­sions de ren­sei­gne­ments et assas­si­nats poli­ti­ques, tra­qués par la Gestapo et la police de Vichy. Un voyage qui sera sans issue pour la plu­part d’entre eux.

Source : http://www.dvd­clas­sik.com/Critiques...

On sou­li­gnera le rôle remar­qua­ble de la résis­tante Mathilde incar­née par Simone Signoret.

Sur le réa­li­sa­teur : « Meville, soldat de l’armée des ombres » http://archive.film­de­culte.com/coup...

Fiches de pré­sen­ta­tion du film :

http://fr.wiki­pe­dia.org/wiki/L%27Ar...

http://www.cine­club­de­caen.com/reali...

L’ana­lyse de Vincent Guigueno :

« Le visage de l’his­toire : L’armée des ombres et la figu­ra­tion de la Résistance au cinéma » http://www.cairn.info/arti­cle.php?I...

Bande annonce de 1969 : http://www.you­tube.com/watch?v=c-1D...

Bande annonce du film res­sorti aux USA en 2006

« Army Of Shadows » : http://www.imdb.com/video/screen­pla...

L’Ange rouge (赤い天使 Akai tenshi) [1966]

Adapté du roman de Yorichika ARIMA, ’’L’ange rouge’’ est un vio­lent pam­phlet sans conces­sions contre les hor­reurs de la guerre et ses cica­tri­ces infli­gées aux hommes. Profondément dépri­mant et pes­si­miste, MASUMURA réa­lise un chef-d’œuvre inou­blia­ble.

Durant la guerre sino-japo­naise, l’infir­mière Nishi Sakura est envoyée dans un hôpi­tal mili­taire en Mandchourie. Assistant aux hor­reurs de la guerre, elle a prin­ci­pa­le­ment à inter­ve­nir de nom­breu­ses heures durant sur l’ampu­ta­tion de sol­dats gra­ve­ment tou­chés au front en déper­di­tion. Tout d’abord violée par une cham­brée d’inva­li­des, elle accepte par la suite la pro­po­si­tion de cou­cher avec un homme ayant ampu­tés des bras ; mais au fond d’elle-même, elle tombe amou­reuse du chi­rur­gien en charge, un mor­phi­no­mane rendu impuis­sant par la drogue. Mobilisée dans un autre hôpi­tal plus proche du front, elle doit lutter contre une épidémie de cho­léra, alors que l’édifice est sujet à l’assaut final par les chi­nois.

Source : Eigagogo http://eiga­gogo.free.fr/Critiques/a...

Chronique : Wildgrounds http://wild­grounds.com/2006/06/11/l...

Bande annonce (son désac­tivé) : http://www.dai­ly­mo­tion.com/video/x5...

Source : http://dramas-and-co.ekla­blog.net/a...

[…] Masumura fixa sur la pel­li­cule une nou­velle image de la jeu­nesse et sur­tout de la femme japo­naise, incar­née par deux actri­ces « types » du cinéaste, d’abord Hitomi Nozoe dans les pre­miers films, puis sur­tout l’admi­ra­ble Ayako Wakao, qui fut par exem­ple l’étonnante inter­prète de L’Ange rouge (Akai tenshi, 1966) […]. Elle y incar­nait carac­té­ris­ti­que­ment le per­son­nage d’une infir­mière à l’angé­lisme trom­peur, qui mène les hommes qu’elle ren­contre à la mort, pen­dant la guerre sino-japo­naise, après leur avoir accordé une der­nière faveur. C’est l’exem­ple type du cinéma de Masumura, où la femme domine sexuel­le­ment des hommes cher­chant à lui impo­ser un code social défa­vo­ri­sant […]. Extrait de Max Tessier, Images du cinéma japo­nais, Paris, Henri Veyrier, 1981, p. 242.

Akai Tenshi 1
Akai Tenshi 2
Akai Tenshi 3
Akai Tenshi 4
Akai Tenshi 5