This paper discuss about the experience of women who suffered violence in West Sumatra, Indonesia during the Communist Tragedy in 1965. These women were isolated from social and politic circumstance by the Indonesian regime, even until the present day. This Violence occurred because some the women from PKI (Partai Kommunis Indonesia)-related mass organisations such as the Women’s Indonesian Movement, Gerakan Wanita Indonesia (Gerwani) and the The People’s Youth, Pemuda Rakyat, were accused by the military of being involved in killing six generals in Lubang Buaya, Jakarta, on 1 October 1965.
By using newspapers such as Angkatan Bersenjata, Harian Yudha and also radio, the military utilised propaganda to stigmatise these women in Indonesian society. According to Wieringa, the propaganda caused the groups and organisations that had the opposite point of view to PKI and its related mass organisation to irrationally oppress, hunt, rape, torture, and kill communist women, although the involvement of communist women in killing those generals cannot be proven by historical evidence. However the Wieringa statement still raises a question. If the propaganda was spread throughout Indonesian society, why did only certain groups commit violence against communist women ?
Especially in West Sumatra, most members of those groups were members of the Masyumi Party or its related mass organisations that had had political conflict with PKI in 1958. I argue that propaganda is not the only factor causing the violence against communist women, but also political conflict and the involvement of their organizations in the conflict contributed to creating this violence against them. This paper uses the oral history as method to get data from respondents by focusing to the experience of the women who get suffered violence from military.
Bài tham luận này trình bày về những kinh nghiệm của những người phụ nữ đã chịu đựng nạn bạo lực ở miền tây Sumatra, Indonesia trong Thảm họa Cộng sản vào năm 1965. Những người phụ nữ này đã bị chính quyền Indonesia tách biệt ra khỏi xã hội và bối cảnh chính trị, ngay cả cho đến ngày nay. Nạn bạo lực này đã xảy ra vì một số người đến từ những tổ chức lớn liên quan đến PKI (Partai Kommunis Indonesia) như Phong trào Người Phụ nữ Indonesia, Gerakan Wanita Indonesia (Gerwani) và Giới trẻ Nhân dân, Pemuda Rakyat. Họ đã bị kết tội bởi quân đội trong vụ giết chết 6 vị tướng ở Lubang Buaya, Jakarta vào ngày 1 tháng 10 năm 1965.
Bằng việc sử dụng những tờ báo như Angkatan Bersenjata, Harian Yudha và đài phát thanh, quân đội đã áp dụng hình thức tuyên truyền để bôi nhọ những người phụ nữ này trong xã hội Indonesia. Theo Wieringa, hình thức tuyên truyền đã khiến cho nhiều nhóm và tổ chức có quan điểm trái ngược với PKI và những tổ chức liên quan đến PKI đã gây áp lực, săn đuổi, cưỡng hiếp, hành hạ và giết những phụ nữ theo cộng sản, mặc dù sự liên quan của những người phụ nữ này trong việc giết chết những vị tướng đã không được chứng minh bằng những bằng chứng lịch sử. Tuy nhiên, lời tuyên bố này của Wieringa đã gợi lên 1 câu hỏi. Nếu việc tuyên truyền đã lan rộng khắp xã hội Indonesia, tại sao chỉ có những nhóm người cụ thể này đã bạo hành những người phụ nữ theo cộng sản ?
Đặc biệt là ở Tây Sumatra, phần lớn thành viên của những nhóm này cũng là thành viên của Đảng Masyumi và những tổ chức liên quan đã có mâu thuẫn chính trị với PKI vào năm 1958. Tôi lập luận rằng hình thức tuyên truyền chỉ là một tác nhân gây nên tình trạng bạo lực đối với phụ nữ theo cộng sản, còn có những tác nhân khác là mâu thuẫn chính trị và sự tham gia của những tổ chức của họ vào mâu thuẫn này đã góp phần gây ra những nạn bạo lực đó.
Bài viết dùng phương pháp lịch sử qua lời kể (oral history) để thu thập thông tin từ người kể bằng cách tập trung vào những kinh nghiệm của phụ nữ đã bị quân đội bạo hành.