Nepal is one of the first Asian countries that Plan of Action (PoA) of United Nations Security Council Resolution 1325 (UNSCR-1325) was prepared. However, there are many challenges ahead, particularly in the area of reparations for survivors of sexual violence. Though both national and international agencies have been trying to compile information about sexual violence, there is no comprehensive quantitative data yet. Often survivors have been asked to provide testimonies several times to different agencies. It is a time to think about ethics of documentation if the survivors feel tortured though providing testimonies instead of getting relieved.
This paper aims to discuss the ethics of getting testimonies and difficulties to satisfy the survivors who provided testimonies. It begins with reviewing existing documents on sexual violence during ten-year long conflict between Maoist and the then government in Nepal. A story of survivors of sexual violence will be narrated as an example who has been struggling for seeking justice. After she faced the violence and disclosed the incident, she was isolated from family and excluded from her society once but now she is somehow get access to support fund through her peer women group. Her case indicates the difficulties of survivors and empowerment process afterwards. Then, the paper examines the Nepal’s PoA for UNSCR 1325 how it contributes to justice for survivors. The paper will be concluded with suggestions how development practitioners or human rights defenders can support the survivors in ethical manner without violating their rights and importance of consensus documents, such as the PoA.
Nepal là một trong những quốc gia Châu Á đầu tiên đã thực hiện Kế hoạch hành động (PoA) Nghị quyết 1325 của Hội đồng Bảo an Liên hiệp Quốc (UNSCR 1325). Tuy nhiên, có những thử thách ở phía trước, đặc biệt trong lĩnh vực bồi thường cho những nạn nhân của nạn bạo lực tình dục. Mặc dù cả tổ chức quốc gia và quốc tế đã cố gắng tập hợp thông tin về bạo lực tình dục, chúng ta vẫn chưa có những dữ liệu định lượng đầy đủ. Những nạn nhân thường phải cung cấp những lời chứng rất nhiều lần cho những tổ chức khác nhau. Đã đến lúc chúng ta phải nghĩ về đạo đức trong giấy tờ nếu những nạn nhân cảm thấy bị hành hạ vì phải cung cấp lời chứng, thay vì cảm thấy được giải thoát.
Bài viết này nhằm thảo luận về vấn đề đạo đức trong việc thu thập lời chứng và những khó khăn trong việc làm hài lòng những nạn nhân cung cấp lời chứng. Bài viết được bắt đầu bằng việc tổng quan những văn bản hiện có về bạo lực tình dục trong cuộc xung đột 10 năm giữa thời chính quyền Cộng sản đến chính quyền lúc đó ở Nepal. Câu chuyện về một nạn nhân của bạo lực tình dục sẽ được đưa ra để làm ví dụ về những người đã đấu tranh để kiếm tìm công lý. Sau khi người phụ nữ này đối mặt với bạo lực và công khai về tai nạn này, cô đã bị gia đình cô lập và bị xã hội của cô hắt hủi, nhưng rồi bây giờ cô ấy đã phần nào có thể tìm được hỗ trợ tài chính từ nhóm bạn phụ nữ của mình. Trường hợp của cô chỉ ra những khó khăn của những nạn nhân, và của quá trình tăng cường khả năng sẽ diễn ra sau đó. Sau đó, bài viết sẽ tìm hiểu về Kế hoạch hành động UNSCR 1325 ở Nepal và nó đã góp phần vào công lý cho những nạn nhân như thế nào. Bài viết sẽ được kết lại bằng những đề xuất cho những người hoạt động vì phát triển hay vì nhân quyền cách để hỗ trợ những nạn nhân theo một hình thức hợp đạo đức, không vi phạm những quyền của họ và không vi phạm sự quan trọng của những văn bản được thống nhất, như PoA.